Bước đến tuổi 18 – Độ tuổi trưởng thành nhưng chưa thật sự trưởng thành.
Có thể nói, con số 18 là độ tuổi phải đối mặt với những bước ngoặt to lớn nhất của cuộc đời. Dĩ nhiên của cả tôi và hầu hết các bạn học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, bởi vì chúng tôi phải lựa chọn một con đường đi cho tương lai. Đứng giữa ngã ba đường của sự lựa chọn trong định hướng về nghề nghiệp, bản thân tôi cũng như các bạn học sinh khác luôn lo lắng và băn khoăn trong việc chọn cho mình một hướng đi phù hợp.
Trong cái thời khắc ấy, chắc có lẽ không chỉ riêng tôi mà ai cũng sẽ chọn cho mình một môi trường thật an toàn. Thế là… Cái duyên đã đưa tôi tìm đến ngành Tâm lý học của Trường Đại học Nguyễn Tất Thành. Tại ngôi trường này, tôi đã được học rất nhiều điều thú vị và cho tôi có được những cảm xúc mà tưởng chừng như tôi sẽ không bao giờ có cơ hội được chạm đến.
Tại ngôi nhà chung NTTU tôi đã được học các kiến thức sâu của chuyên môn Tâm lý học. Chính vì điều đó, đã giúp tôi ngày càng phát triển toàn diện hơn về mọi mặt. Bên cạnh các kiến thức chuyên môn mà tôi được học, tôi còn nhận được khá nhiều sự quan tâm từ các Thầy Cô giảng viên của trường.
Đã bao giờ, bạn tự hỏi thế nào là khổ đau? Bạn có dám khẳng định rằng bản thân chưa bị đau bao giờ?
Như chúng ta đã biết, nỗi đau của vết thương trên da thịt theo thời gian cũng sẽ lành lại. Còn nỗi đau trong tâm hồn là nỗi đau khó chữa nhất. Cái đau trong tâm hồn là một sự mất mát to lớn đã tạo nên một vết thương từ sâu trong trái tim, nó có thể hoặc sẽ chẳng bao giờ lành lại được. Bởi… Ta đâu dễ dàng nhìn thấy được nó để mà chữa lành. Với tôi cũng thế, nhưng thật may mắn vì trong quá trình học tập về các kiến thức chuyên ngành Tâm lý học tôi đã dần được chữa lành.
Ở cái tuổi 20 với 14 năm cắp sách đến trường, chưa bao giờ tôi dám bộc lộ cảm xúc của mình trước một Giáo viên hay Giảng viên nào cả. Nhưng giờ đây tôi mạnh mẽ dám thể hiện cảm xúc ấy trước một Giảng viên. À… Không đó là cô An yêu dấu của tôi. Đây là người cho tôi cảm giác an toàn nhất. Có một điều mà chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ chia sẻ hay tâm sự với ai. Đó là… Mỗi khi tôi nhìn thấy Cô đứng trên bục giảng và chạm đến trái tim tôi. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy cô thật chặt và khóc để có thể xoa dịu được đứa trẻ trong tôi.
Thế mà hôm nay… Mọi thứ đã khác, tôi cũng đã được bước đến ôm lấy cô nhưng trong một trạng thái tràn đầy năng lượng tích cực.
Tôi cảm nhận được… Vòng tay ấm áp của Cô.
Tôi cảm nhận được… Nguồn năng lượng trong Cô đang trực tiếp truyền cho tôi.
Tôi cảm nhận được… Những giá trị mà Cô đã trao cho tôi và mọi người.
Ôiii… Tuyệt lắm Cô ạ!
Giờ đây, em chỉ muốn nói hai từ “Cảm ơn”. Em thật sự cảm ơn Cô nhiều lắm, cảm ơn Cô vì những kiến thức mà Cô đã cho chúng em, cảm ơn Cô đã cho em hiểu được giá trị mà Tâm lý học mang lại… Được gặp Cô, được kết nối với Cô, được học Tâm lý học tại Trường Đại học Nguyễn Tất Thành là một món quà vô cùng quý giá đối với em.
Và cảm ơn cái “duyên” đã cho tôi được tiếp cận với Tâm lý học, để tôi có thể nhận ra chính mình và nhận ra những giá trị trong tôi. Tôi nhận ra được năng lực của bản thân, tôi có thể làm chủ được cuộc sống của mình và những thứ xung quanh tôi. Và nhận ra… Tôi là một cô bé rất tích cực, tôi có thể lan truyền nguồn năng lượng yêu thương đến với mọi người. Nguồn năng lượng yêu thương ấy, xuất phát từ chính sự trải nghiệm và chữa lành của bản thân tôi. Chính vì thế, tôi tin chắc rằng, bản thân tôi là người hiểu rõ và có thể lan truyền nguồn năng lượng ấy một cách tốt nhất. Tôi quyết tâm sẽ cố gắng nuôi dưỡng nguồn năng lượng này ngày càng nhiều, càng mạnh mẽ hơn nữa để có thể lan tỏa cho tất cả mọi người.
Lý Thanh Thanh – Lớp 19DTL1A
Ngành Tâm lý học